Loading...
Thứ Sáu, 22/8/2025

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 1 - Hồi đó đâu biết sợ là gì

Lúc nhỏ mình quậy lắm, con gái mà toàn chơi chung với con trai. Cả ngày chỉ cười với chơi mà giờ lớn rồi nghĩ lại còn tự hỏi: “Sao hồi đó người nhỏ xíu mà chịu chơi dữ vậy không biết?”

Ngày đó, từ xóm trên xuống xóm dưới không có cuộc vui nào vắng mặt mình. Miễn ai “ới” một tiếng là có mặt mình liền: “Đợi xíu, xin mẹ cái rồi qua liền!”. Cứ vậy mà rong ruổi cùng trời cuối đất với lũ bạn: mùa hè thì ra bãi đất trống chơi tạt lon, đá banh; mùa mưa thì mò ra bãi ghe cũ bắt dế. Chơi tới khi trời tối mịt mới chịu về, người ngợm thì lem luốc, da đen nhẻm sau mấy tháng hè.

Giờ trên chân mình vẫn còn cái sẹo hồi trượt té đá banh lúc mười tuổi. Nhìn cái sẹo đó, tự nhiên nhớ lại nguyên một thời “huy hoàng”, cái tuổi thơ hồn nhiên, vô tư, chẳng biết lo nghĩ hay sợ hãi điều gì. Thời mà niềm vui chỉ đơn giản là chạy chân trần trên bãi đất trống, cười khì khì bên lũ bạn chí cốt, và tin rằng cái xóm nhỏ đó cũng là cả thế giới của mình.

THỎ THẺ CHUYỆN TUỔI THƠ _ TẬP 1

Tin liên quan

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 3 - Hồi đó tụi nhỏ trong xóm tui chơi nhảy nụ

Hồi đó xóm tui nghèo, đâu có ai chơi điện thoại, tại khá lắm thì trong nhà mới có cái điện thoại bàn, rặt nghe và gọi. Ở đâu cuối xóm có nhà nào khá thêm chút nữa, được thêm cái tivi đen trắng, lâu lâu có chương trình gì thì cả xóm xúm qua coi ké, coi xong rồi về, mà chương trình cho thiếu nhi thì cũng không có, thành ra thú vui thuở lội ao tắm đìa của con nít thời đó là canh chiều tới, ngủ trưa dậy chưa kịp rửa mặt đã cong giò xúm xít xin ba má đi chơi.
Xem chi tiết

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 2 - Trò chơi của những trái tim nhỏ

Khi nhắc về tuổi thơ, thay vì nhớ đến những chương trình truyền hình hay những quyển truyện tranh mượn vội ở hiệu sách, mình sẽ nhớ đến khoảng sân nhỏ trước nhà và những khoảnh khắc nô đùa cùng lũ trẻ hàng xóm hơn. Nhảy dây, ô ăn quan, cá sấu lên bờ,... vô vàn trò chơi, nhưng có lẽ, nhảy lò cò mới là trò chơi để lại trong mình nhiều kỉ niệm khó quên nhất.
Xem chi tiết

Trò chơi dân gian: Ngày thơ mơ lớn - Nay lớn mơ thơ

“Khi còn nhỏ, ta thường mong mình sớm trở thành người lớn, ta muốn bước ngay vào thế giới mênh mông đó cùng với những quyền vô hạn định. Nhưng, sự thật đắng cay mà chúng ta phải đối mặt là gì? Không ai có thể cưỡng lại thời gian.” (Trích: “Khoảnh khắc nào thơ dại bỏ ta đi” - Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Phạm Lữ Ân).
Xem chi tiết