Loading...
Thứ Sáu, 22/8/2025

Trò chơi dân gian: Ngày thơ mơ lớn - Nay lớn mơ thơ

“Khi còn nhỏ, ta thường mong mình sớm trở thành người lớn, ta muốn bước ngay vào thế giới mênh mông đó cùng với những quyền vô hạn định. Nhưng, sự thật đắng cay mà chúng ta phải đối mặt là gì? Không ai có thể cưỡng lại thời gian.” (Trích: “Khoảnh khắc nào thơ dại bỏ ta đi” - Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Phạm Lữ Ân).

NGÀY THƠ MƠ LỚN - NAY LỚN MƠ THƠ

Thuở nhỏ, ta thường mong mình sớm được trở thành người lớn. Trong những buổi trưa nắng, khi bị gọi vào nhà ngủ mà vẫn còn tiếc nuối mấy lượt chơi, trốn tìm, rồng rắn lên mây…, ta nghĩ: “Ước gì mình lớn nhanh, để được làm điều mình thích.” Lúc đó, người lớn trong mắt ta giống như một điều gì đó đầy quyền năng, họ có thể đi xa, có thể thức khuya, có thể mua món mình muốn ăn mà chẳng cần xin phép ai.

Bỗng một ngày, giữa bộn bề công việc, giữa guồng quay mưu sinh, ta nhớ lại một buổi trưa hè nào đó nơi có tiếng cười vang bên bờ ruộng, có đứa bạn thân từng dúi vào tay ta viên bi lấp lánh rồi nói: “Cho đó, mai qua chơi tiếp.”

Ta nhớ một hôm trốn học đi đá cầu, đến chiều bị mẹ mắng mà trong lòng vẫn vui như mở hội.

Ta nhớ cái cảm giác chạy chân trần trên nền đất nóng, mồ hôi nhễ nhại mà mắt thì lấp lánh như mặt trời…

Tuổi thơ – là quãng thời gian ta không biết gì về lo toan, lại thấu được sự vui vẻ một cách sâu sắc nhất. Là lúc không bận tâm vật chất, không cần lý do vẫn có thể sống hết mình chỉ vài món đồ chơi tự chế, một bãi cỏ, vài đứa bạn và tiếng cười.

Trong thế giới bé con ấy chưa biết rằng thế giới người lớn không mộng mơ như ta tưởng. Ta đâu biết rằng cái gọi là “làm điều mình thích” sẽ luôn đi kèm với trách nhiệm, nghĩa vụ, với những nỗi niềm không tên mà chẳng ai dạy trước.

Vậy đó, tuổi thơ ta trải nghiệm để rồi mai này lớn lên lại trở thành kỷ niệm chẳng thể nào quên.

Và nếu có một nơi nào có thể giúp ta tìm lại những miền ký ức ấy thì chính là Thư viện. Có thể không rộng lớn, không ồn ào, nhưng Thư viện lại là nơi đủ lớn để giữ những mảnh hồn văn hóa, để níu giữ miền tuổi thơ trong từng trang sách, từng bức ảnh, từng vần thơ xưa cũ. Ở đó, ta gặp lại chính mình trong câu chuyện của một đứa trẻ miền quê, trong lời ru của bà, trong điệu hát lý con sáo, trong nét gốm nơi vùng đất xa xưa.

Thư viện được tiếp tục sứ mệnh gìn giữ những giá trị nhân văn ấy, là nhờ sự ủng hộ, đóng góp lặng thầm mà đầy nghĩa tình của bà con khắp mọi miền. Điều đó cho thấy, dẫu thời gian có trôi, không gian có cách trở, thì ai trong chúng ta cũng vẫn mang một tấm lòng chung. Hy vọng Thư viện có thể sẽ được tiếp tục đón nhận những tấm lòng chân thành ấy từ bà con!

Mời bạn đọc cùng chờ đón sân chơi "tuổi thơ" với tên gọi Dung Dăng Dung Dẻ, cùng nhau "thỏ thẻ chuyện tuổi thơ", tại Đường sách TP.HCM, từ 16-17/8/2025, do Quỹ Hoa Sen -Thư viện Nguyễn An Ninh tổ chức, với sự đồng hành của Công ty TNHH KASH Việt Nam (Nutty) và Công ty TNHH Thương mại Laria (Siêu thị Farmers Market).

-------

Nội dung: Bảo Trân 
Hình ảnh: Khả Hy

Tin liên quan

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 3 - Hồi đó tụi nhỏ trong xóm tui chơi nhảy nụ

Hồi đó xóm tui nghèo, đâu có ai chơi điện thoại, tại khá lắm thì trong nhà mới có cái điện thoại bàn, rặt nghe và gọi. Ở đâu cuối xóm có nhà nào khá thêm chút nữa, được thêm cái tivi đen trắng, lâu lâu có chương trình gì thì cả xóm xúm qua coi ké, coi xong rồi về, mà chương trình cho thiếu nhi thì cũng không có, thành ra thú vui thuở lội ao tắm đìa của con nít thời đó là canh chiều tới, ngủ trưa dậy chưa kịp rửa mặt đã cong giò xúm xít xin ba má đi chơi.
Xem chi tiết

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 2 - Trò chơi của những trái tim nhỏ

Khi nhắc về tuổi thơ, thay vì nhớ đến những chương trình truyền hình hay những quyển truyện tranh mượn vội ở hiệu sách, mình sẽ nhớ đến khoảng sân nhỏ trước nhà và những khoảnh khắc nô đùa cùng lũ trẻ hàng xóm hơn. Nhảy dây, ô ăn quan, cá sấu lên bờ,... vô vàn trò chơi, nhưng có lẽ, nhảy lò cò mới là trò chơi để lại trong mình nhiều kỉ niệm khó quên nhất.
Xem chi tiết

Thỏ thẻ chuyện tuổi thơ: Tập 1 - Hồi đó đâu biết sợ là gì

Lúc nhỏ mình quậy lắm, con gái mà toàn chơi chung với con trai. Cả ngày chỉ cười với chơi mà giờ lớn rồi nghĩ lại còn tự hỏi: “Sao hồi đó người nhỏ xíu mà chịu chơi dữ vậy không biết?”
Xem chi tiết